Thực thi bác ái

Câu chuyện về một bà già dành dụm từng đồng tiền lẻ để gửi cho tôi làm việc bác ái gợi lên trong tôi một suy nghĩ. Bà đang cộng tác đắc lực cho công việc truyền giáo, qua việc làm hết sức bác ái của bà. Hình ảnh một bà cụ lưng khom đang vội vã tiến đến gặp tôi, trên tay gầy gò, da bọc xương và run run nữa đang đưa cho tôi một phong bì tiền làm cho tôi không bao giờ quên được.

Bà cũng mang trong mình tâm tư phải thực hiện một điều gì đó, bà cũng muốn đóng góp chút gì đó cho những người nghèo hơn mình. Trong phong bì tiền ấy là những đồng tiền lẻ nhăn nheo, bị gấp lại nhiều lần nên bị nhàu nát.

Ở vùng quê, những bó rau cũng là thứ để những người không còn sức lao động kiếm chút tiền nuôi sống chính mình, thế nhưng bà vẫn dành dụm để có tiền xin lễ hoặc cho con cháu. Tuy số tiền chẳng nhiều nhặn gì, nhưng tôi biết, đó là tất cả những gì bà có, tất cả những gì bà sở hữu.

Tôi hỏi bà, tại sao bà không để số tiền đó trang trải cho mình khi ốm đau, hay cần chi tiêu cho mình. Bà đã trả lời, bà thấy mình vẫn còn đủ ăn đủ dùng và số tiền này con cứ dùng để giúp những người đang sống trong cảnh khó khăn hơn bà.

Thật đáng ca ngợi. Đáng ca ngợi vì có biết bao người đang sống sung túc, giàu có không biết coi trọng người khác, còn bà thì luôn nghĩ cho người khác; đáng ca ngợi vì hàng tỉ tỉ đồng đang bị phung phí mà không được sử dụng đúng cách; đáng ca ngợi vì bà dám hy sinh số tiền mình vất vả làm ra để giúp những người đang trong cảnh túng thiếu. Tôi không biết những ai nhận được số tiền ấy sẽ quý trọng nó như thế nào, nhưng họ đang sống được nhờ những đồng tiền tuy ít về lượng nhưng đầy tình tương thân tương ái.

Bài viết cùng chủ đề: