Bác ái là hy sinh

Cả cuộc đời của Mẹ Teresa Calcutta chỉ nhằm phục vụ người nghèo, không chỉ là những người đói khát, thiếu áo quần, không nhà ở, mà còn là những người bị bỏ rơi, không ai chăm sóc, không được hưởng sự yêu thương. Mẹ từng nói: “Tôi chỉ là cây bút chì của Chúa, để Ngài gởi bức thư tình yêu của Ngài cho thế giới”. Tuy nhiên cây bút chì này không thể sử dụng nếu không có tâm lõi bút chì. Đắm chìm trong tình yêu Chúa, Mẹ lắng nghe tiếng Chúa dạy và thể hiện những công việc Chúa muốn. Mẹ khẳng định: “Không có cầu nguyện, không có bác ái đích thực, mà không có bác ái đích thực thì cũng không thể dẫn đến việc loan báo Tin Mừng.” Khởi đầu công việc bác ái là đời sống cầu nguyện, nhưng việc cầu nguyện phải bền bỉ trong kiên trì (x. Lc 11,9-13). Cầu nguyện để hiệp nhất với Đức Kitô trong sứ vụ rao giảng Tin Mừng cho người nghèo khó. Để từ đó con tim của ta mới có thể rung cảm và nhận biết nỗi đau, sự thống khổ của những người đang cần đến chúng ta như trái tim của Chúa Giêsu. Nếu không sống sự hiệp thông nội tâm với Thiên Chúa, thì chúng ta không thể cho người khác điều mà chúng ta không có là tình yêu Thiên Chúa.

“Đức tin mà không có việc làm là đức tin chết” (Gc 2,17). Việc thực hành đức tin qua công việc bác ái chính là sự cụ thể hoá việc chúng ta tuyên xưng con Thiên Chúa đã nhập thể làm người: thăm viếng người bệnh, cho kẻ đói ăn, chăm sóc những người bị bỏ rơi… Từng người anh chị em mà chúng ta yêu thương chính là thân thể của Đức Kitô. Bác ái chính là phương tiện chuyển tải Tin mừng, là dấu chỉ để Đức Kitô được nhận diện giữa mọi người trong thế giới hôm nay. Vì vậy, là Kitô hữu, chúng ta được mời gọi không những sống đức tin mạnh mẽ, đức cậy vững vàng mà nhất là thực thi đức ái cách sâu đậm để “người khác thấy những công việc tốt đẹp anh em làm mà tôn vinh Cha của anh em Đấng ngự trên trời.” (Mt 5,16)

Giới răn yêu thương không những đòi hỏi ta phải thương yêu người khác như Chúa yêu thương ta, mà còn phải thể hiện tình thương yêu đó bằng những việc bác ái cụ thể: “Giả như có người anh em không có áo che thân và không đủ của ăn hàng ngày, mà có ai trong anh em lại nói với họ: “Hãy đi bình an, mặc cho ấm và ăn cho no” nhưng lại không cho họ những thứ thân xác họ đang cần thì nào có ích gì?” (Gc 2,15-16).

Bài viết cùng chủ đề: